Một thế giới khác

Sunday 23 July 2017


Nhiều khi mơ màng sau khi nhấm nháp một cốc Talisker vị khói hay một vài giây chìm vào tĩnh lặng bởi hít sâu một hơi bốc lên từ cốc Dalmore 15 có vị vỏ cam kèm cái chất gì đó lành lạnh của mùa đông Alness (thị trấn nơi đặt lò rượu của Dalmore, mùa đông nhiệt độ ít khi xuống dưới 0 độ C), tôi hay lơ mơ tưởng mình là một bartender kiêm ông chủ của một quán pub nho nhỏ. Quán sẽ phải nằm ở một con hẻm nào đó vừa bé, vừa khó tìm để tôi chỉ phải tiếp những con người thật sự yêu cái chốn này, để tôi mở nhạc Elvis Presley một cách nhỏ nhất có thể nhưng cái chất giọng độc nhất vô nhị của ông vẫn len lõi vào được tâm hồn của một cô nàng hay chàng trai nào đó ngồi ở tận góc quán. Âm nhạc hòa tan vào từng góc tối, quyện vào rượu làm cho tinh thần thêm phấn chấn. Thi thoảng anh em huýt sáo hay ngẫu hứng ca theo vài câu ở đoạn nhạc ưu thích, phá tan sự yên tĩnh trong chốc lát rồi trả lại nó cho tôi ngay sau đó. Tôi thấy có sự phấn khích ngay cả khi mới chỉ nghĩ về một nơi như thế. Tôi cũng thích anh em gọi mình là một chủ quán cực đoan khi chỉ cho khách nữ mặc váy mang giày cao gót và khách nam mang giày tây, mà giày phải đẹp vào quán. Nói chung, cái quán làm cho bạn có lý do mặc đẹp, và đến để gặp những anh chàng cô nàng có gu ăn mặc lại biết thưởng thức cuộc sống. Một cốc rượu ngon, một điếu xì gà, một bộ suit đẹp, một đôi giày sạch bóng được chăm sóc kỹ càng,...mọi người đi nhẹ nói khẽ nhưng sẽ nói với nhau rất nhiều, đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Và khi tỉnh rượu rồi, tôi lại mơ có một lão cực đoan nào đó có thể thay tôi dựng lên cái quán nhưng vậy ở đâu đó trên đất Hà Nội này. Để tôi và anh bạn mới bỏ việc còn có cái cớ diện đồ đẹp mà bước ra đường...

Subscribe your email address now to get the latest articles from us

No comments:

Post a Comment

 
Copyright © 2015. INFORMATION FROM THE WORD.
Design by Herdiansyah Hamzah. Published by Themes Paper. Powered by Blogger.
Creative Commons License